vì em tôi nguyện trở thành quỷ dữ
Ngày mồng 8 tháng 4 âm lịch, Ngài đến Tam Duyên Tự gần ga xe lửa Thôn Bình Phòng ở phía Nam Thành phố Hợp Nhĩ Tân (Harbin) chánh thức xuất gia thọ mười giới Sa Di do Hòa Thượng, thượng Thường hạ Trí truyền giới rồi Ngài trở lại mộ phần của mẹ, một vị cư sĩ dùng
"Chính lời cầu nguyện trong sầu khổ và đớn đau của Ngài trải qua trong sự mâu thuẫn; sự tấn công của hỏa ngục chống lại với trời cao ở nơi Ngài, nhưng chính đau khổ của Ngài đem lại ơn cứu độ" [48]. Giáo Hội hiệp nhất với Chúa Giê-su như một thân mình, tiếp tục nơi mỗi Ki-tô hữu sự cầu nguyện cứu độ của Chúa Giê-su trong cuộc tử nạn.
KÍNH THÁNH BỔN MẠNG PHÊRO VÀ PHAOLO 29/6/2010. Kính thưa cha Bề trên chánh xứ Đa Minh, FX Đào Trung Hiệu,OP,cha giám đốc Trung Tâm Mục Vụ ,An Phong Vũ Đức Trung.OP,cha sáng lập Ban Mỹ Thuật Đa Minh,Giuse Phạm Hưng Thịnh,OP.Cha. đồng hành Giuse Hoàng Huy Cường,OP,Cha Phêro Đinh Quang Mạnh.
Nếu 1 lòng trung hiếu nhưng bị người lừa dối thì chết đi sẽ trở thành châu ngọc để rửa sạch mối nhục thù". Dù đau lòng nhưng mà là 1 kẻ làm phản, tội đồ non sông ta chẳng thể tha thứ với cương vị 1 người đứng đầu non sông. Ta theo Rùa Vàng xuống biển. Mị Châu con ta chết ở bờ biển, máu chảy xuống nước, trai ăn vào tạo thành hạt châu.
Tôi được thiên thần đem lên một ngọn núi cao hùng vĩ, rồi chỉ cho tôi xem thành thánh Giê-ru-sa-lem từ trời cao (Kh 21,10). I. Thánh vịnh 47 là lời tạ ơn vì Thiên Chúa đã cứu thoát dân Người; dân cư thành Giê-ru-sa-lem, ngợi khen Chúa sau khi đối phương thảm bại ngay dưới
materi pai kelas 4 semester 2 kurikulum 2013. Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ Chương 26 Say Nắng Nhất Thời Hay Rung Động Thật Sự? 1281 chữ 954 lượt xem Để tránh việc những trang web xấu lấy truyện, từ chương 11 trở đi các bạn vui lòng Đăng nhập hoặc nhấn vào nút "đọc tiếp" để đọc truyện! Bấm vào "Đọc tiếp" để xem tiếp nội dung của chương! Đọc tiếp Chương trước Chương sau
Vào ngày lễ Quốc tế Lao động, tất cả người dân trong cả nước đều được nghỉ. Ông chủ chỗ làm Điền Tranh là một chàng trai còn rất trẻ, hơn nữa còn để ý cô từ lâu. Huân Vĩ nhân dịp này muốn rủ Điền Tranh đi chơi nhưng sợ cô không đồng ý, thế nên anh ta quyết định sẽ tổ chức một buổi cắm trại trong rừng cho tất cả mọi Tranh muốn nói không đi nhưng Huân Vĩ đã ra lệnh ai không đi, cuối năm sẽ không được nhận thưởng. Điền Tranh đành cắn răng đi cả mọi người đều lên xe ngồi đầy đủ, Điền Tranh đến sau nên chỉ còn một chỗ duy nhất không thể lựa chọn, đó chính là chiếc ghế bên cạnh Huân ta phủi phủi chiếc ghế, cười nói với Điền Tranh“Mọi người đã ngồi hết chỗ rồi, em ngồi đây đi.”Lý Di ngồi sau lưng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng nhìn sang Huân Vĩ chỉ biết câm Tranh miễn cưỡng ngồi xuống, xe bắt đầu lăn Vĩ đưa cho cô một cái bánh bao, hỏi“Em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ăn cái bánh này lót dạ đi.”Điền Tranh lắc đầu đẩy trả chiếc bánh lại cho anh ta, khẽ nói“Cám ơn ông chủ, tôi đã ăn ở nhà rồi.”Huân Vĩ nghe Điền Tranh xưng hô xa cách, anh ta không hài lòng chỉnh cô“Ở đây cũng không phải nơi làm việc, em gọi tôi là Huân Vĩ được rồi.”Điền Tranh cười gượng, đáp một tiếng rồi không nói gì nữa, lấy điện thoại ra hôm qua ngủ muộn, sáng lại dậy sớm nên Điền Tranh có chút buồn ngủ. Cô cất điện thoại dựa lưng vào ghế, mi mắt rũ Vĩ đang nhìn ngắm dòng đường, chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Đến khi cảm nhận được bên vai mình hơi nằng nặng, anh ta mới quay đầu nhìn sang, thì thấy Điền Tranh đã ngủ từ bao giờ. Đầu của cô vô ý tựa lên vai anh thơm từ tóc cô len lỏi vào mũi Huân Vĩ, anh ta không kiềm được cúi đầu xuống, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn chạm nước đặt lên đỉnh đầu Điền Di ngồi phía sau trông thấy tất cả, trong lòng tràn đầy sự đố kỵ lẫn ganh ra Lý Di từ lúc vào làm đã để ý Huân Vĩ, bởi anh ta không những có ngoại hình bắt mắt mà tiền đồ cũng không phải dạng vừa. Lý Di đã từng bày tỏ tình cảm với Huân Vĩ, anh ta cũng có chút xiêu lòng với cô ta nhưng chưa trả lời. Lúc Huân Vĩ sắp cho Lý Di câu trả lời cũng là lúc Điền Tranh đến xin việc. Vừa nhìn thấy Điền Tranh, Huân Vĩ như sói thấy mồi nhìn không chớp mắt. Kết quả ngay tức khắc Điền Tranh được nhận mà không cần phải phỏng vấn, còn cô ta cũng bị Huân Vĩ lãng quên Di đối với Điền Tranh chính là kiểu bằng mặt nhưng không bằng lòng, ngoài miệng nói chuyện vui vẻ nhưng bên trong lại ghét cay ghét đắng. Chẳng qua cô ta muốn giữ hình tượng trong mắt Huân Vĩ cho nên mới giả vờ ngoan ngoãn để lấy lòng anh ta cũng hiểu, ngày nào còn Điền Tranh, cô ta mãi mãi cũng sẽ không được Huân Vĩ để mắt cần qua khỏi đoạn dốc này là đến khu rừng họ sẽ cắm trại. Con dốc này hơi gồ ghề nên chiếc xe lắc lư khá mạnh khiến cho Điền Tranh khó chịu tỉnh giấc. Lúc này cô cũng nhận ra đầu mình đang tựa vào vai của Huân Tranh mở to mắt lập tức ngồi dậy, ngượng ngùng xin lỗi khi thấy Huân Vĩ xoa vai có vẻ như rất mỏi“Xin lỗi anh, tôi ngủ say quá cho nên...”“Không sao, tôi rất sẵn lòng!”Câu nói của anh ta càng làm cho Điền Tranh ngượng hơn, cô thừa biết là Huân Vĩ có ý với mình nhưng anh ta cũng không cần phải trưng ra bộ mặt nguyện chết vì cô đó chứ!Chiếc xe cuối cùng cũng tới điểm đến, mọi người ồ ạt đua nhau xuống. Điền Tranh vừa đứng lên đã bị họ chen lấn khiến cho cả người ngã vào lòng Huân Vĩ đỡ lấy người đẹp trong lòng, nơi nào đó chưa gì đã muốn “ngóc” đầu dậy chào cô.“Cảm... cảm ơn anh.”Điền Tranh vội vàng ngồi dậy bước xuống xe, Huân Vĩ mỉm cười bước theo trong rừng đúng là thật khác so với tưởng tượng. Trong tưởng tượng của họ rừng là một nơi âm u hoang vắng nhưng nhìn xem, nơi đây vừa thoáng mát lại có tiếng chim hót, tiếng suối chảy róc rách nghe thật êm tai. Cảm giác rất tuyệt vời!Mọi người men theo đường mòn để đi tìm chỗ dựng lều rồi tìm củi đốt, bắt cá nướng ăn. Bởi vì cắm trại trong rừng thì phải ăn uống hoang dã như thế mới thích họ quyết định dừng chân chính là một nơi lộ thiên không có nhiều cây cối che khuất bầu trời, kế bên còn có con suối trong đến nỗi có thể nhìn thấy những đàn cá bơi nối đuôi đây có tất cả chín người gồm 5 nam 4 nữ nên họ sẽ dựng lên năm chiếc lều, mỗi lều hai người, riêng Huân Vĩ sẽ ngủ một mình vì anh ta không thích ngủ chung với ai. Lý Di vui vẻ chạy tới khoát tay Điền Tranh, nháy mắt với Huân Vĩ“Tôi sẽ chung lều với Điền Tranh.”Điền Tranh nhún vai không ý Vĩ chỉ đạo cho từng người làm nhiệm vụ, các đấng mày râu thì đi kiếm củi, bắt cá. Còn các chị em phụ nữ thì phụ trách nấu nấy đều hứng khỏi đi làm việc được giao, trong lúc chờ đợi mọi người mang đồ về nấu thì Điền Tranh bước tới con suối nghịch những đàn cá đang đàn cá bơi đi, mặt nước lại trở nên êm ả, Điền Tranh nhìn thấy một gương mặt đỏ ngầu phản chiếu dưới nước đang nhìn mình bằng cặp mắt giận dữ... Nhấn vào đây để tham gia nhóm Facebook Thế Giới Truyện Ngôn Tình!Truyện được đăng tại
Điền Tranh từ khi sinh ra đã ấn định là người có thể nhìn thấy được linh hồn. Khi bé, cô thường thấy những bóng trắng lởn vởn xung quanh mình, và tất nhiên cô rất thích thú với điều đó vì tâm trí non nớt nghĩ rằng đó là những người bạn chơi đùa với lớn lên, khi đã tìm hiểu và biết được sự thật rằng những “người” cô nhìn thấy và vui đùa lúc nhỏ là linh hồn người chết, cô đã rất sợ hãi và đã gặp ác mộng suốt một thời gian Tranh từ nhỏ là một cô nhi, trời phú cho cô gương mặt xinh đẹp động lòng người. Mẹ cô là một bà mẹ đơn thân, nhưng vì sinh khó nên đã qua đời từ khi cô mới lọt lòng. Điền Tranh được đưa tới cô nhi viện, những đứa trẻ khác thấy cô thường cười đùa một mình nghĩ rằng cô bị điên và xa lánh cô. Chỉ có mẹ Miên - người trông coi cô nhi viên và nuôi dưỡng các trẻ em là hiểu rõ Điền Tranh có đôi mắt âm tám tuổi, có lần Điền Tranh chơi gần bờ hồ, cô cảm nhận được rằng mình đã bị ai đó cố tình đẩy xuống. Điền Tranh không biết bơi, cô ngoi lên ngụp xuống tìm không khí. Lúc ngoi lên mặt nước cô thấy một bóng đen đứng ngay gốc cây nhìn mình cười rất quái dị, “người” đó còn đưa tay lên vẫy vẫy với cô. Điền Tranh sợ hãi vùng vẫy, kêu cứu nhưng không ai nghe. Đến khi gần kiệt sức, cô cảm nhận được có một vòng tay ôm mình vào lòng. Nhưng thân thể người này... lại lạnh như băng.“Năm em tròn 18 tuổi, tôi sẽ đến.”Đó là câu nói của người cứu cô. Lúc Điền Tranh tỉnh lại, bên cạnh cô là mẹ Miên đang lo lắng. Cô hỏi mẹ ai là người cứu mình, nhưng mẹ chỉ nói là thấy cô nằm bất động bên bờ sông nên vội vàng đưa cô đến bệnh Điền Tranh vừa tròn 18 tuổi, cô đã có một giấc mơ vừa kì lạ lại vừa rất chân Điền Tranh chìm sâu vào giấc ngủ, cô cảm thấy nơi cổ mình lành lạnh, ươn ướt. Một lúc sau, cô mơ màng nhìn thấy bóng dáng của một ai đó đang say sưa hôn mình. Điền Tranh cố gắng mở mắt nhưng không tài nào mở được, sức lực cũng chẳng còn để phản kháng. Người kia từ đầu chí cuối không hề nói bất kì câu nào, chỉ có hơi thở gấp gáp, cùng đôi môi ẩm ướt mơn trớn khắp người cô.“Ưm... ưm... đừng...”Điền Tranh thật muốn kêu la, nhưng những lời phát ra như tiếng mời gọi người đó, cô cảm nhận được vật nam tính của hắn đang dần lớn lên, chọt vào vùng nhạy cảm của sợ hãi khép chặt hai chân vào nhau, muốn đẩy người đó ra nhưng hai tay đã bị nắm chặt trên đỉnh đầu, hoàn toàn không có khả năng kháng đó nở nụ cười trầm thấp như trêu người đó thì thầm bên tai Điền Tranh, một giọng nói nam tính, ấm áp nhưng đầy sự chiếm hữu và trong tiềm thức cô cảm nhận giọng nói ấy rất quen“Tô Ảnh Nhược, em vĩnh viễn là của tôi!”Tô Ảnh Nhược? Điền Tranh nhíu chặt mày suy nghĩ nhưng giờ phút này, cô chẳng còn tâm trạng để thắc mắc.“Ưm... tôi khó chịu...”Điền Tranh cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng không nghe lời. Đối với sự tiếp xúc ấy lại chẳng bài xích, ngược lại cũng chẳng biết tại sao, cô lại thuận hôm sau Điền Tranh giật mình thức dậy, cô nhìn thân thể mình rồi nhìn xung quanh, thấy không có gì thay đổi, quần áo trên người vẫn còn nguyên. Cô thở phào nhẹ nhõm, hoá ra chỉ là giấc bước xuống giường, mắt Điền Tranh rơi vào vệt máu màu đỏ trên ga giường trắng, cô hoảng hốt thốt lên“Không phải chứ? Đêm qua... lẽ nào là sự thật?”Lúc này cô cảm thấy nơi đầu ngón tay mình hơi rát, đưa lên mới thấy nó đã bị chảy máu từ lúc nào. Nhờ vậy mà Điền Tranh mới có thể nhẹ lòng vì cô nghĩ, vệt máu trên ga giường chính là do ngón tay cô quệt năm mười bảy tuổi, Điền Tranh đã xin phép mẹ Miên để cô được ra riêng đi làm. Vì công việc cô có khi về trễ, còn mấy đứa nhỏ thì ngủ rất sớm. Hơn nữa, mẹ Miên lúc nào cũng đợi cô về mới chịu đi ngủ. Cô lo mẹ lớn tuổi, không muốn mẹ phải cực nhọc như vậy nên quyết định dọn ra riêng. Mẹ Miên ban đầu không đồng ý, nhưng thấy cô kiên quyết như vậy bà cũng đành Tranh năm nay đã hai mươi hai tuổi, hiện cô đang làm nhân viên phục vụ cho một tiệm trà sữa. Chỗ làm của Điền Tranh cách khu nhà cô không xa, bắt xe buýt đi chừng mười lăm phút là mọi ngày Điền Tranh đứng đợi xe buýt đến. Vừa bước lên xe, Điền Tranh đã cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô tìm cho mình một chỗ ngồi, đúng lúc cô soát vé đi tới. Điền Tranh cảm nhận được một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Người soát vé ấy gương mặt trắng bệch lại có chút vô hồn đang nhe răng cười với cô, nụ cười có chút quái dị.“Cảm ơn.”Điền Tranh đưa tiền rồi nhận vé, cô kéo áo khoác lại để bớt lạnh nhưng cô không phải lạnh từ bên ngoài vào, mà chính là từ bên trong lúc Điền Tranh lên xe, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt rất kì lạ, như nhìn một người hoàn toàn không bình thường. Cô khó chịu liền lấy khẩu trang đeo vào, được một lúc thì xe buýt cũng dừng Tranh nhanh chóng bước xuống, cô hiếu kì quay lại nhìn người soát vé. Cô ta vẫn giữ bộ mặt như cũ, lần này còn giơ tay lên vẫy vẫy cô như chào tạm biệt.“Ây, mới sáng ra đã gặp rồi.”Điền Tranh rùng mình một cái rồi đi nhanh vào tiệm.
Bạn đang đọc truyện Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ của tác giả Thiên Ý. Điền Tranh sợ hãi vùng vẫy, kêu cứu nhưng không ai nghe. Đến khi gần kiệt sức, cô cảm nhận được có một người ôm mình vào lòng. Nhưng thân thể người này… lại lạnh như đó nói với cô“Năm em tròn 18 tuổi, tôi sẽ đến.”Năm Điền Tranh vừa tròn 18 tuổi, cô đã có một giấc mơ vừa kì lạ lại vừa rất chân Điền Tranh chìm sâu vào giấc ngủ, cô cảm thấy nơi cổ mình lành lạnh, ươn ướt. Một lúc sau, cô mơ màng nhìn thấy bóng dáng của một ai đó đang say sưa hôn mình. Điền Tranh cố gắng mở mắt nhưng không tài nào mở được, sức lực cũng chẳng còn để phản kháng. Người kia từ đầu chí cuối không hề nói bất kì câu nào, chỉ có hơi thở gấp gáp, cùng đôi môi ẩm ướt mơn trớn khắp người cô.“Tô Ảnh Nhược, em vĩnh viễn là của tôi!”Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Ngôi Sao Rực Rỡ hay Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu.
vì em tôi nguyện trở thành quỷ dữ